Nam sinh nhìn cặp mông của chị hàng xóm mà chim cứ cửng. Không ai để ý khi trời đã tối sau bữa tối. Cuộc trò chuyện trên ghế sofa quá mang tính suy đoán. Khi tôi nhận ra đã đến lúc phải đưa cô ấy trở lại trường, tôi mới nhận ra rằng đã 10 giờ. Cô ấy lo lắng rằng mình sẽ không vào trường sau 10 giờ 30. Từ nhà tôi đến trường em phải mất ít nhất 40 phút nên tôi lịch sự cho em ở lại với mình và em đã đồng ý sau khi suy nghĩ. Chúng tôi không còn phải lo lắng về việc có thể đi học lại được nữa hay không nên chúng tôi tiếp tục nói chuyện. Tôi không biết lúc đó cô ấy thế nào, nhưng sau những gì đã xảy ra, rõ ràng có điều gì đó đang rung động trong lòng tôi. Và cuộc trò chuyện không còn thú vị như trước nữa. Tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không thể giải thích được trong lòng và một sự phấn khích không thể giải thích được xuyên qua thần kinh của tôi. Khi chúng tôi nói chuyện, có ít từ để nói hơn và sau đó lại nhiều hơn. Khi thấy tôi đang nhìn mình, cô ấy cúi đầu xuống. Im lặng kéo dài, ngoài tiếng thở nặng nề của hai người, căn phòng yên tĩnh đến lạ thường. Không biết mất bao lâu, tôi lấy hết can đảm, run rẩy đưa tay phải ra, dịu dàng ôm lấy cô ấy và nói với cô ấy bằng giọng run run như cũ: Anh rất thích em. Cô ấy bất ngờ ngã vào vòng tay tôi. Tôi ôm cô ấy và nhẹ nhàng hôn lên mặt và môi cô ấy.

Nam sinh nhìn cặp mông của chị hàng xóm mà chim cứ cửng

Nam sinh nhìn cặp mông của chị hàng xóm mà chim cứ cửng